Ca Dao - Dân Ca- 

Tình yêu -Trai gái - Vợ chồng


Trách ai đem lửa đốt lòng 
 Nước tro chảy xuống cho buồn dạ anh
Lời nguyền chứng cớ có ông tơ hồng 
 Thác thời mới dứt , sống không bỏ chàng 
Lời thề hai mái tóc xanh
 Theo nhau cho trọn , tử sanh cũng liều
Lên non bẻ lá hoạ hình 
 Họa cho thấy mặt kẻo tình nhớ thương 
Má ơi ! Đừng gả con xa 
 Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu ?
Em đừng đem dạ ưu phiền 
 Kiếp này không gặp ta nguyền kiếp sau 
Ở dưới sông , sông vận cát đùa 
 Em gá duyên không đặng , em vô chùa em tu
Phụ mẫu đánh em , đánh què, đánh quặt 
 Đem treo em lên tại nhánh bần 
 Rút đứt dây rớt xuống ,em cũng lần theo anh
Em đây chỉ mến người tài 
 Đánh đông đông thắng , dẹp đoài đoài tan
Chồng giận , thì vợ làm lành 
 Miệng cười chúm chím thưa anh giận gì ?
Ớt nào là ớt chẳng cay 
 Gái nào là gái không hay ghen chồng 
Làm trai quyết chí tu thân 
 Công danh chớ vội , nợ nần chớ lo 
Đò ơi có nhớ bến không 
 Bến thì trực tiết thu đông đợi đò
Thương nhau trái ấu cũng tròn 
 Ghét nhau trái bồ hòn cũng mếu 
Thương ai bằng nỗi thương con 
 Nhớ ai bằng nỗi gái son nhớ chồng 
Chim quyên ăn trái nhản lồng 
 Thia lia quen chậu , vợ chồng quen hơi
Tóc em dài , em cài hoa lý 
 Miệng em cười có ý em thương 
Lấy chồng  khó giữa làng 
 Hơn lấy chồng sang thiên hạ 
Yêu nhau con mắt liếc qua 
 Kẻo chúng bạn biết , kẻo cha mẹ ngờ
Nhớ ai em những khóc thầm 
 Hai hàng nước mắt dầm dầm như mưa 
Áo tứ thân em treo trên mắc 
 Đêm anh nằm anh đắp lấy hơi 
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
 Đời vắng em rồi , anh say với ai 
Duyên kia ai đợi mà chờ 
 Tình này ai tưởng mà tơ tưởng tình
Qua cầu than thở cùng cầu 
 Cầu bao nhiêu nhịp, dạ sầu bấy nhiêu 
Một thương tóc bỏ đuôi gà
 Hai thương ăn nói mặn mà có duyên
 Ba thương má lún đồng tiền 
 Bốn thương răng lánh hạt tuyền kém thua
 Năm thương cổ yếm đeo bùa 
 Sáu thương nón thượng quai tua dịu dàng
 Bảy thương nết ở khôn ngoan 
 Tám thương ăn nói dịu dàng thêm xinh
 Chín thương cô ở một mình 
 Mười thương con mắt có tình với ai 
Đi đâu có anh có tôi 
 Người ta mới biết là đôi vợ chồng 
Gío mưa là bệnh của trời 
 Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Ra đường lắm chuyện bực mình 
 Về nhà gặp vợ cười tình cũng vui
Anh xa em ăn cơm với cá 
 Em xa anh chan nước măt thay canh
Vừng trăng ai xẻ làm đôi 
 Nữa in gối chiếc , nữa soi dặm trường 
Hỏi vợ thì cưới liền tay
 Đừng để lâu ngày lắm kẻ dèm pha
Lấy chồng cho đáng tấm chồng 
 Uổng công trang điểm má hồng môi son 
Chồng khôn được vợ đi giày 
 Vợ khôn chồng được có ngày làm quan 
Làm trai lấy được vợ hiền 
 Như cầm đồng tiền mua được của ngon 
Phận gái lấy được chồng khôn 
 Xem bằng cá vượt vũ môn hóa rồng
Có chồng bớt áo thay vai 
 Bớt màu trang điểm , kẻo trai nó lầm
Thương chồng nấu cháo le le
 Nấu canh bông bí , nấu chè hạt sen 
Vợ chồng là nghĩa già đời 
 Ai ơi . chớ nghỉ những lời thiệt hơn 
Trai tơ vớ phải nạ dòng 
 Như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu
Trăm năm ước nguyện chung tình 
 Trên đời dưới đất có mình có ta
Thương em , anh biết để đâu 
 Để vào tay áo , lâu lâu lại dòm 
Gío đưa mười tám lá xoài 
 Lấy chồng Bình Định cho dài đường đi 
Những người con mắt lá dăm 
 Lông mày lá liểu , đáng trăm quan tiền 
Tình anh như nước dâng cao 
 Tình em như dải lụa đào tẩm hương 
Đêm qua mới thật là đêm 
 Ruột xót như muối , dạ mềm như dưa 
Anh ơi ! uống rượu thì say 
 Bỏ ruộng ai cầy , bỏ giống ai gieo 
Chừng nào cho sóng bỏ gành 
 Cù lao bỏ biển , anh đành bỏ em 
Đôi ta như rắn liu riu 
 Nước chảy mặc nước , ta dìu lấy nhau 
Thôi thôi buông áo em ra 
 Đặng em đi bán kẻo hoa em tàn 
Yêu nhau , cau bảy bổ ba
 Ghét nhau , cau bảy bổ ra làm mười 
 Yêu nhau nói nói cười cười 
 Ghét nhau , hỏi chín mười lời không thưa
Anh đi đàng ấy xa xa 
 Để em ôm bóng trăng tà năm canh 
 Nước non một gánh chung tình 
 Nhớ ai , ai có nhớ mình hay chăng ?
Mình về ta chẳng cho về 
 Ta nắm vạt áo ta đề câu thơ 
 Câu thơ ba chữ rành rành 
 Chữ Trung , chữ Hiếu , chữ Tình là ba
 Chữ Trung thì để phần cha 
 Chữ Hiếu phần mẹ , đôi ta chữ Tình
Tay cầm một nấn thân tàn 
 Liều  mình nhảy xuống suối vàng tìm anh 
Yêu anh hay chẳng yêu anh ?
 Bát canh em trót chan canh mất rồi 
 Nuốt vào đắng lắm anh ơi 
 Nhả ra thì sợ tội trời ai mang 
Đêm qua gió mát trăng thanh
 Em ngồi chẻ lạt cho anh chấp thừng 
 Em chẻ mỏng cho thừng được tốt 
 Duyên đôi ta đã trót cùng nhau 
 Trăm năm thề những bạc đầu 
 Chớ tham phú quý đi cầu trăng hoa
Ngọn dừa bóng đổ mái tranh 
 Thong dong em mới hỏi anh đôi lời 
 Ai làm cho ánh trăng  rơi 
 Cho mây lơ lửng , cho trời lọ lem 
 Ai làm anh phải xa em 
 Cho cây xa cội , cho đêm xa ngày 
Vào vườn hái quả cau xanh 
 Bổ ra làm tám , mời anh xơi trầu 
 Trầu này têm những vôi tàu 
 Giữa đệm cát cánh , hai đầu quế cay 
 Trầu này ăn thật là say , 
 Dù mặn , dù lạt , dù cay , dù nồng 
 Dù chẳng nên đạo vợ chồng 
 Xơi năm ba miếng kẻo lòng nhớ thương 
Cầm lược thì nhớ tới gương 
 Cầm khăn nhớ túi , nằm giường nhớ nhau 
Biết nhau từ thuở buôn thừng 
 Trăm chắp ngàn nối xin đừng quên nhau 
Yêu anh từ thuở lên ba 
 Mẹ bồng ra ngõ cầm hoa tặng người 
Ngày nào em nói em thương 
 Như trầm mà để trong rương , chắc rồi !
 Bây giờ khóa rớt , chìa rơi 
 Rương nong , nắp lỏng bay hơi mùi trầm 
Lá này gọi là soan đào 
 Tương tư gọi nó thế nào hả em ?
 Lá khoai anh tưởng lá sen 
 Nhìn trăng anh tưởng ngọn đèn anh khêu ?
Anh về thưa mẹ cùng cha 
 Bắt lợn sang cưới , bắt gà sang xêu 
 Em về hỏi mẹ cùng cha 
 Có cho em lấy chồng xa hay đừng 
Cổ tay em trắng như ngà 
 Con mắt em liếc như là dao cau 
 Miệng cười như thể hoa ngâu 
 Cái khăn đội đầu  như thể hoa sen